Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Ví Dụ Ta Yêu Nhau: Ví Dụ 3 | Đoàn thạch Biền


Lúc mới đặt chân đến Phan Rí lần đầu thú thật tôi đã muốn khóc. Tôi cứ tưởng thành phố này phải to lớn lắm vì nó có tên trên bản đồ Việt Nam đàng hoàng, không ngờ nó là một cái xã còn nhỏ hơn lòng bàn tay.
Chiếc xe đò tôi đi có từ hồi Pháp thuộc loang lổ vết sơn xanh đỏ, chạy một mình không nổi lại chất đầy những rổ cá lớn, cá bé trên mui và trong lòng xe, những rổ cá này nghe đâu bị kẹt đường nên phải trở về nguyên quán. Phải mất 3 giờ đồng hồ chiếc xe mới lết được từ Phan Thiết đến Phan Rí. Trên đoạn đường chỉ dài hơn 60 cây số. Vừa vào đến bến xe nằm ngay ở trung tâm con phố tôi vội xách valy bước xuống vì không chịu nổi mùi cá tanh nồng bốc lên khi xe đậu.

Ai về Phan Rí đi xe ngựa


Một buổi sớm mai, trên con đường trở về Phan Rí, tiếng vó ngựa gõ nhịp sao mà rất đổi thân quen. Tìm trong ký ức, tôi chợt nhớ mấy câu thơ trong bài “Ngày trở lại Phan Rí” của Huỳnh Hữu Võ tặng bạn là nhà văn Đoàn Thạch Biền: “Tôi về Phan Rí đi xe ngựa. Qua cầu, qua cầu đến làng Chăm. Chiêm nữ đội vò đi lấy nước. Dưới đồi đồng lúa trải mênh mông”. Câu thơ của Huỳnh Hữu Võ đã đánh thức một thời hoài niệm về xe ngựa Phan Rí. Thế là tôi đã đi tìm...

Mùa Dông Lại Về | Tác giả: Đoàn Thạch Biền



Từ điển tiếng Việt, trang 250, định nghĩa Cơn dông : "Trận gió mạnh hay dữ dội kèm theo có chớp và sấm, thổi lúc trời oi bức, thường trước khi có mưa rào". Nhưng không có định nghĩa Con dông. Ðể bạn dễ hiểu, tôi xin định nghĩa theo một câu hát của trẻ em : "Kỳ dông là ông kỳ đà, kỳ đà là cha cắc ké, cắc ké là mẹ kỳ dông...".
Bạn đã hình dung ra con dông chưa ? Nếu chưa, tôi xin phép dài dòng giải thích tiếp.

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Tiết học buồn

Ảnh minh họa


Gió luồn qua khe cửa
Vo ve con ong bầu
Đưa một chút xao động
Chẳng ai buồn quan tâm

Cái ngáp dài
Vô tư và dễ thương
Cậu bạn ngồi trên
Gục đầu trong giấc ngủ

Giữa một nỗi niềm
Ai đó có boăn khoăn
Trong giấc mơ
Cậu có thấy hồn tôi

Đang thẩn thơ
Đợi chờ cô gái nhỏ
Trước cổng nhà thờ
Buổi chiều xưa

Hãy để tôi yên
Đừng gọi nhé
Cô bé sắp về
Tan lễ chiều mưa

Nếu cậu về
Khi thức tỉnh cơn mơ
Thấy bục giảng dài
Những vệt nắng ban mai
Lớp bụi mờ
Len lõi lắp đầy khung cửa sổ

Giấu giùm tôi
Đôi dòng lưu bút
Trên bức tường
Tôi viết còn dang dỡ

Và ngó giùm tôi
Cô bạn ngồi bên
Có thở dài
Quay xuống dưới bàn kia
Một gã khờ
Khi ấy có mỉm cười

Cậu thấy gì
Trong ánh mắt họ nhìn nhau
Để ngày mai
Tôi về viết tiếp dòng lưu bút
...
Có những cuộc tình
Nông nỗi và dễ thương.